Đi sâu vào trong rừng rậm một hồi thì Ôn Văn dừng lại, nhíu mày, cảm giác bị theo dõi lại xuất hiện, người này đúng là cố chấp mà.
Chẳng qua muốn theo thì cứ theo đi, chỉ cần Ôn Văn không tiến vào trạm thu nhận ở trước mặt hắn, tin rằng hắn cũng không tìm ra sơ hở của Ôn Văn.
Ngược lại bởi vì có kẻ này theo dõi, Ôn Văn hành động trong rừng lại càng an toàn hơn, chỉ là không thể kéo quái vật vào trong trạm thu nhận làm Ôn Văn cảm thấy tiếc nuối.
"Nếu không bắt được quái vật thì kiếm một ít nguyên liệu mang về vậy, lần trước tới đây có rất nhiều thứ không thể mang đi, nhưng đối với mình bây giờ thì nơi này chính là kho tàng!"
"Kế tiếp tôi muốn bắt đầu săn thú, liệu ông có theo kịp không, nếu theo kịp thì cứ để ông theo, chẳng sao cả."
Ôn Văn bay vút lên không trung, tay xòe ra, một cây thương dài lập tức bay tới trong tay anh.
Sau đó Ôn Văn nhắm mắt lại, bắt đầu cảm nhận đám quái vật ở gần đó có hơi thở của ánh sáng xanh.
Tiếp đó Ôn Văn mở mắt ra, nhắm thẳng vào một con thú ăn kiến cả người lóe sáng ánh sáng màu xanh da trời nhàn nhạt, đột nhiên phóng cây thương ra ngoài.
Thương dài từ trên trời giáng xuống đâm xuyên vào đầu con thú ăn kiến kia, sau đó bóng dáng Ôn Văn đột nhiên xuất hiện cầm lấy cây thương, đá thú ăn kiến một phát, trực tiếp đưa xác nó vào trong nhẫn không gian.
Sau đó động tác của Ôn Văn không hề dừng lại, tiếp tục phóng thương ra ngoài đâm xuyên qua người một con lợn rừng có ngọn lửa phừng phừng trên người, sau đó ngay lập tức thu xác heo rừng đi.
Tiếp sau đó tốc độ của Ôn Văn nhanh khủng khiếp, dựa vào tốc độ phóng thương và năng lực dịch chuyển không gian của quái nhân màu xanh da trời, Ôn Văn bộc lộ ra tốc độ hoàn toàn vượt quá giới hạn của cường giả trung tự bình thường.
Với tốc độ này, chỉ một thoáng chốc thì Ôn Văn đã giết chết sáu con quái vật, đồng thời cũng di chuyển ra ngoài bảy tám km.
Sau khi giết chết sáu con quái vật, Ôn Văn rốt cuộc cũng ngừng lại thở hổn hển, mồ hôi trên người bốc hơi thành hơi nước tạo thành làn sương trắng ở quanh người.
"Quả nhiên động tác đạt tới cực hạn này yêu cầu tinh thần và cơ thể mình phải gánh vác quá lớn... có điều trước giờ mình căn bản không nghĩ tới mình có thể làm tới mức này."
Chỉ có vài hơi thở đã dịch chuyển được khoảng cách xa như vậy, đồng thời còn giết chết sáu con quái vật, đổi lại là Ôn Văn trước kia thì căn bản không dám tưởng tượng tới.
Có điều giết quái vật quá nhanh dẫn tới nhẫn không gian cũng không chứa nổi, không gian mấy chục mét khối muốn chứa chút vật phẩm tùy thân thì rất dư dả, nhưng hình thể của đám quái vật ở nơi này đều đều rất to lớn.
Quan trọng nhất cảm giác bị dòm ngó kia cứ bám sát như hình với bóng, nghĩa là Ôn Văn không thể dựa vào phương pháp này để vứt bỏ người kia, tiếp tục như thế thì anh chỉ tự đày đọa chính mình mà thôi.
Ở một nơi mà Ôn Văn không nhìn thấy, một ông cụ tóc bạc mặc áo khoác trắng lau mồ hôi trán.
"Mình đúng là già rồi, khi nãy suýt chút nữa đã mất dấu rồi, người trẻ tuổi bây giờ đều đáng sợ như vậy sao, đầu óc của tên nhóc Doãn Hộ kia cũng nhanh tới dọa người, ngay cả mình cũng sắp không đuổi kịp..."
Ông cụ này là trưởng nhóm điều tra, lão Trịnh, ông điều động Ôn Văn tới nơi này chính là muốn quan sát phản ứng của Ôn Văn trong sự kiện lớn này.
Trước đó không xuất hiện ở thôn Yêu Linh là vì ông biết Tuân Anh rất ghét nhóm nhân viên điều tra bọn họ, thay vì ra mặt rồi nhìn sắc mặt chả tốt đẹp gì của tên đó, không bằng không nhìn thấy cho tâm thanh tịnh.
"Nếu cậu không liên quan tới vị 'Hắc Thập Tự' kia thì tốt biết bao nhiêu."
Trưởng điều tra đã xem qua tài liệu về Ôn Văn, với tiềm lực của Ôn Văn, nếu bối cảnh sạch sẽ thì đã sớm được hiệp hội dốc tài nguyên bồi dưỡng rồi.
Ôn Văn lấy hết số xác quái vật trong nhẫn không gian ra ngoài, nhanh gọn lẹ lấy đi những bộ phận có thể sử dụng trên người chúng, phần còn lại thì bỏ lại nơi này.
Trong máu thịt quái vật ẩn chứa một lượng lớn năng lượng, số thi thể này để ở đây cũng không lãng phí, sẽ bị đám quái vật khác cắn nuốt, Ôn Văn chỉ cần lấy đi tinh hoa của chúng là đủ.
Nhìn động tác thuần thục của Ôn Văn, trưởng điều tra Trịnh gật đầu, với tác phong càn quét chiến lợi phẩm kiểu này, có lẽ Ôn Văn căn bản cũng không cần tài nguyên của hiệp hội.
Sau khi xử lý đám quái vật xong, Ôn Văn lại cảm ứng được hơi thở của quái vật từng tiếp cận kết giới nên tiếp tục ném thương ra ngoài.
Làm Ôn Văn ngạc nhiên chính là cây thương của mình lại bị một móng vuốt đập cho thay đổi phương hướng, khi Ôn Văn nương theo cây thương để dịch chuyển tới thì một cái mồm to dính máu cũng vừa táp tới.
Ánh mắt Ôn Văn nheo lại, đồng dạng cũng há miệng, một chùm sáng màu tím đen từ miệng anh phun ra rót đầy mồm con quái vật kia, làm nó đau đớn lăn lộn.
Lúc này Ôn Văn mới nhìn rõ dáng vẻ của con quái vật này, đây là một con sư tử khổng lồ có cơ thể cao gấp hai lần con voi, lông trên người tỏa ra ánh sáng màu vàng ươm như được đúc ra từ sắt thép, nếu đứng im một chỗ thì có thể giả làm pho tượng.
"Khó trách có thể cản được thương của mình, con sư tử này có thực lực cấp Tai Nạn, cơ thể rắn chắc như sắt thép, thoạt nhìn là quái vật công được thủ được, có điều khoang miệng có lẽ là yếu điểm của nó."
Con sư tử kia lăn lộn một hồi mới bình tĩnh lại, sau đó nó khom thấp người, nhe răng nhìn Ôn Văn: "Nhân loại hèn mọn, sao lại đánh lén bổn đại gia?"
Ôn Văn lắc đầu nói: "Đánh lén? Không, không phải đánh lén, như thế gọi là.... tấn công mãnh liệt!"
Sau đó thân hình Ôn Văn chợt lóe rồi xuất hiện ở bên hông sư tử, hai nắm tay nhắm vào phần eo của nó, mạnh mẽ tấn công.
Một tiếng vang trầm đục qua đi, sư tử thể hình to lớn trực tiếp bị Ôn Văn đánh văng ra mấy chục mét, đè nát một mảng cây cối, nhưng con sư tử kia chỉ linh hoạt nhảy dựng lên, rống to.
"Bổn đại gia là công thành sư, cho dù là tường thành siêu phòng ngự cũng không thể nào tổn thương được tao, cho dù mày mạnh hơn tao thì không giết được tao đâu."
"Ồ..." Ôn Văn móc mũi nói: "Nếu mày là công trình sư thì tao chính là nhà đầu tư đây này." [công thành và công trình đồng âm, gong cheng]
Sư tử có chút sửng sốt, thực nghiêm túc nói: "Nhà đầu tư là quái vật gì vậy?"
"Không phải quái vật, thôi bỏ đi, có nói thì mày cũng không hiểu." Ôn Văn nhìn kiếm trận đầy trời, mỉm cười hỏi: "Có bao giờ mày nghĩ rằng mình có thể bay lượn trên bầu trời không?"
"Có phải mày bị ngu không, sư tử không biết bay." Công thành sư dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc mà nhìn Ôn Văn.
Ôn Văn làm ra tư thế chuẩn bị xuất phát, nói: "Hết cách rồi, để tao giúp mày cất cánh!"
Ở dưới thân công thành sư có một cây thương bị Ôn Văn vứt bỏ, Ôn Văn chỉ búng tay một cái đã xuất hiện dưới người nó, tiếp đó giống như trước đó đá văng một phát, lúc nó sắp rớt xuống lại tiếp tục đá thêm lần nữa.
Nó còn chưa kịp phản ứng đã bị Ôn Văn đá lên cao mấy chục mét, kiếm dài trên bầu trời giống như lũ cá Piranha phát hiện ra máu thịt mà điên cuồng vọt về phía công thành sư, chỉ thoáng chốc đã chọt thủng cơ thể bền chắc không gì sánh được kia thành cái sàng.
"Đáng tiếc, tao khá thích tuốt mèo, muốn trách thì mày cứ trách cái tên khốn khiếp cứ nhìn tao chằm chằm ấy."
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo